Thơ của DS Nguyễn Lotus. Mới 55tuổi, chị đã xin nghỉ hưu. Để được "Khi trông hoa nở, khi chờ trăng lên".
Thời sinh viên mệt mỏi.
Nhưng cũng nhiều niềm vui.
Bên thầy cô bè bạn.
Biết bao giờ ngoai nguôi.
Ngoảnh đi và ngoảnh lại.
Năm mươi năm qua rồi.
Bạn bè người còn, mất.
Người ở mãi xa xôi.
Buồn, đau và nhớ lắm.
Các bạn của tôi ơi!
No comments:
Post a Comment