Sunday, January 30, 2022

N Ụ C Ư Ờ I L Ỡ D Ạ I

 Tự-truyện của DS Nguyễn thị Cẩm. 

Vài dòng về tác giả:

- Tốt nghiệp và hành nghề DS tại VN. 

- Định cư, tốt nghiệp và hành nghề DS tại TP Adelaide, Úc. 

- Đã về hưu được 5 năm. 

- Hiện tại, chị rất bận: đi du lịch, ngắm cảnh thiên nhiên, thêu-đan, và, hơn cả, 2 đứa cháu nội và..."ánh mắt đủ ấm, nụ-cười đủ ngon(**)" ngày nào...

Mời các bạn thưởng thức tác-phẩm đầu-tay cuả chị. 


Dạo này nhóm bào-chế của Hoàng Lan thực-tập ở một tiệm thuốc tây trên đường Tự-Do. Ngày nào cô cũng đạp xe qua những con đường quen thuộc để đến đó.

Sáng nay cũng vậy, cô lơ-đãng cuốn theo dòng người như “rồng rắn lên mây”, thành phố thức giấc ồn-ào náo-nhiệt quá.
Hoàng Lan vừa đi vừa nghĩ đến quãng thời gian dài suốt mấy năm ở đại học Dược khoa, từ lúc bắt đầu cuộc đời sinh viên năm thứ nhất lạ lẫm kèm đôi chút hãnh diện, đến nay cô đã bước vào năm cuối cùng. Nghĩ đến lúc xa trường xa bạn, cô không khỏi vấn vương, nhưng cũng háo hức được khoác lên người chiếc áo trắng dược-sĩ mà cô hằng mơ ước.
Miên-man bao ý tưởng cô đã đến chỗ bùng binh lúc nào không biết. Hoàng Lan dừng xe như mọi người, nhường dòng xe phía trước băng qua, chợt bắt gặp ánh mắt ai đó đang nhìn mình chăm-chăm sau đôi kính cận, mà còn cười cười như quen biết. Cô cúi đầu bối rối…Thật may dòng xe bắt đầu di chuyển, Hoàng Lan thở phào thoát nạn, nhưng xe anh vẫn chậm chậm phía trước với nụ cười như trêu chọc theo cô suốt đường dài.
Các bạn đã tụ tập đông đủ, bên kia đường anh đậu xe nhìn sang, lại vẫn…cười!
Tiệm thuốc đã mở cửa, Hoàng Lan theo các bạn vào bên trong bắt đầu một ngày mới với hy vọng sẽ học hỏi bao điều mới lạ.


Bỏ vội cái lon Guigoz đựng cơm cho bữa trưa vào túi xách, Hoàng Lan đẩy xe ra cổng. Đường xá đã đông đúc nhộn nhịp, con đường nhà cô dường như không lúc nào vắng lặng. Bất chợt cô lại thấy anh “hiện” ra, vẫn quãng đường hôm qua, vẫn ánh mắt và nụ cười làm cô ngượng ngập bối rối. Con đường đến trường hôm nay dài quá, Hoàng Lan lúng túng chỉ biết đạp xe như cái máy.


Không biết đã bao ngày trôi qua, bao ngày cùng người ấy trên những con đường thân quen. Mỗi sáng thức dậy Hoàng Lan không ngăn được cái cảm giác háo hức chờ đợi. Cô biết mình chờ đợi một ánh mắt ấm áp chứa đựng bao điều muốn nói, cô chờ đợi một nụ cười vừa trìu mến vừa như tinh nghịch. Ôi con đường đến trường bây giờ tràn ngập bao cảm xúc bao rung động đáng yêu. Cô lắc đầu xua đi những ý nghĩ mông lung. Đèn đỏ rồi dừng xe thôi. Anh vẫn đó “nhìn thôi mà chẳng nói”“có nói cũng không cùng” chăng? Hoàng Lan chợt mỉm cười. Ôi! nụ cười lỡ dại. Chậm mất rồi, sát bên cô một giọng nói trầm ấm “Cô học dược phải không?”….
Và như người ta thường nói “The rest is history”.
 
CH(*)

 Ghi-chú:
(*): CH là bút-hiệu của tác-giả. C, là chữ đầu của tên chị. H, chắc không phải là chữ tắt của nhân vật trong truyện. Gặng mãi mới chịu hé. Vâng, H là chữ viết tắt cuả NỤ-CƯỜI-LỠ-DẠI  
(**): dqt-ptvk

 
 

No comments:

Post a Comment

V À I D Ò N G

     Thân gởi các bạn Dược, khóa 1972-1978,      Sau bao nhiêu trăn trở, đứa con tinh-thần của lớp Dược chúng ta đã có thể ...