Tự-truyện của Nha sĩ Đặng thị Nữ
- Học Dược năm thứ Nhất tại ĐHDKSG niên khóa 1972 -73.
- Hành nghề Nha sĩ tại tiểu bang
Virginia từ 1987 đến 2015.
- Đã về hưu và thinh thoảng chỉ giúp công tác
thiện nguyện Nha khoa ở các nước Á-Châu,Việt-Nam và tại địa phương
Ghi chú ảnh:
Tác giả và "AnhEm" thuở còn theo học taị ĐHNKSG, 1974.
(Nguồn: Đặng thị Nữ)
Vai"AnhEm" như một ván-bài sắp sẵn của định mệnh, của cái
duyên-cơ đến với cuộc đời tôi. Tôi không hiểu phải hờn trách hay cảm
ơn cô bạn nhỏ đã tạo những cơ hội cho tôi được gần gũi "AnhEm". Cuộc đời rong ruổi này đã đưa tôi đến với "AnhEm", như một giấc mơ của tuổi mới
lớn.
Sau khi tốt nghiệp trung học Gia Long tôi và nhỏ bạn thân đều đậu vào Dược Khoa. Tôi có mộng thi vào trường Nha Khoa
giống như bà chị kế vừa đậu vào. Một phần con bạn thân nhất cũng rủ rê
mình đi thi vào Nha khoa.
Tôi và nó phải xin nghỉ
học 1 năm trường DƯỢC để ghi danh theo học chứng chỉ sinh lý sinh hoá
trường đại học Khoa học ở trênThủ Đức.
Dạo tôi còn
theo học chứng chỉ sinh lý sinh hoá ở Thủ Đức. Tôi tình cờ có quen 1
cô bạn nhỏ hơn tôi 3 tuổi do học sớm 2 năm và do tôi đã học Dược một năm
rồi .Hai đứa mới quen cũng hay cà-kê trò chuyện với nhau. Một hôm, tôi
đang loay hoay viết xuống bài giải tích của cô giáo trên bảng, để còn phải chạy qua lớp kế, Cô nhỏ này năn ni tôi ngồi nán lại vì cô
ta hay mắc cở nếu ngồi một mình. Ý cô ta muốn dành chỗ này cho "AnhEm"
học giờ kế tiếp. Tôi ráng chép xong mấy phương trình của cô Dung vừa
giảng rồi xin cáo. Bỏ cô ta ngồi 1 mình vì phải chạy lớp tiếp theo.
Đây
là lần đầu tiên tôi được nghe nói đến "AnhEm". Vài tuần sau cô ta ngỏ
ý muốn tôi ngồi nán lại để dành chỗ cho "AnhEm". Cô ta tâm sự, "Chị
biết không, sáng nay em vừa nghe tin "AnhEm" đánh lộn với băng đảng Quốc
Tê' trên trường!" Cô bạn rưng rưng muốn khóc, nói tiếp, "Em không biết
"AnhEm" có sao không?" Tôi bận quá cũng chưa có tò mò gì về "AnhEm" mặt
mũi ra sao mà đánh lộn lung tung! Thỉnh thoảng giờ trưa, tôi có gặp cô
bé nhỏ này nghỉ trưa gần những phòng trống trên khu nhà mới ở trường
Sinh Lý Sinh Hoa' Thủ Đức, nhưng tôi cũng không tò mò gì về tin tức
của "AnhEm".
Khi thi đậu vào trường Nha, tôi lại gặp
cô be' này. Cô ta trông người lớn ra trong chiếc áo dài, tuy nhiên mặt
mày vẫn e thẹn, bẽn lẽn, lập bập , thẫn thờ khi đối mặt của bạn bè
khác phái vì cô ta còn quá trẻ so với các bạn trong lớp tức nhỏ hơn các
bạn cùng lớp 2 tuổi.
Khi đó cô lại khoe với tôi, "
Hôm nay 'AnhEm" chở em vào trường lập thủ tục nhập học vì hai anh em đều
cùng đậu vào trường Nha!" Tay cô chỉ vào phía "AnhEm" đứng gần đó tay dắt
xe YAMAHA màu xanh. Đứng từ xa, đầu tôi đã hiện lại những mẫu chuyện
về "AnhEm" mà cô nàng đã kể trên trường Sinh lý Sinh hoá. Đây là lần đầu
tiên tôi mới thấy tận mặt "AnhEm". Khi "AnhEm" nhìn lên cùng 1 lúc với ánh
mắt của tôi liếc qua, tôi cảm thấy lòng tôi suy tư! Những lúc sắp hàng
khám sức khỏe ở ty Y tê' sinh viên hay sắp hàng thử ngừa lao ở bệnh viện
Hồng Bàng, bọn con gái mới lớn chúng tôi rất ồn ào và náo nhiệt. Hay
lanh chanh và chơi nổi. Nhưng "AnhEm" đứng yên đó với vẽ mặt trầm lặng.
Đối với tôi, tôi không để ý vì chỉ là 1 gương mặt tân sinh viên của Đại Học Nha
khoa khóa 1974 mà thôi!
Ngày đầu tiên mọi người sắp
hàng trước Đại Giảng Đường Y khoa để vào dành chỗ ngồi cho cả năm học.
Ngày quan trọng mà tôi lại đến trễ nên loay hoay đi vòng vòng những giẫy
ghế phía sau. Cũng cô bạn nhỏ này gọi tôi lại, hỏi nhỏ, "Chị có cần
chỗ ngồi phía trên không?" Tôi gật đầu nhận lời. Tôi được cô bạn nhường 1
chỗ trống kế cô nhưng sát với tường của Đại Giảng Đường. Ngồi kế cô là
"AnhEm". Tôi được cô bạn nhỏ giải thích là, " Em dành 3 chỗ mà chỉ có Em
và "AnhEm" thôi, để một chỗ trống này em nhường chị. Tôi cũng thích chỗ
này vì gần bảng và gần chỗ thầy đứng giảng dạy.
Ngồi
được vài ngày thì cô bạn này ngõ ý đổi chỗ ngồi với tôi vì cô bị một
bạn trai phía sau cứ khều vào vai cô hỏi chuyện nên cô bé mắc cở và muốn
đổi tôi vào ngồi chỗ giữa. Tôi bị đổi vào ngồi cạnh "AnhEm", hơi lúng
túng, nhưng tỏ ra chững chạc hơn, nên nhường chỗ cho cô bạn nhỏ. Tôi ngồi
chỗ mới, thấy tự mình phải kiểm soát mình hơn, không ồn ào, om sòm và
tự giữ im lặng hơn vì "AnhEm" ngồi cạnh rất là yên lặng.
Có
nhiều lúc tôi viết bài không kịp nên phải nhìn sang cuốn tập ghi bài
của "AnhEm". Ngày qua ngày, tôi cứ tiếp tục loay hoay chép những chữ gì "AnhEm" viết xuống. Anh ta cũng biết tôi đang nhìn cuốn tập này.Tôi không
cần phải nghe thầy giảng nữa và cứ viết hết những giòng chữ ấy. Tôi
cũng ít nói chuyện gì với "AnhEm" mà chỉ ghi những chữ "AnhEm" viết. Tôi
cảm thấy hạnh phúc tự bao giờ! Tôi thích những dòng chữ ấy, những dòng
chữ rất đẹp và ngay ngắn. Những dòng chữ cô đọng của bài Sinh lý, Sinh
Hóa, Cơ thể học,mô-học. Những gio`ng chữ rất thân thương, gợi cho tôi
nhiều luyến nhớ và suy tư.
Rồi môn Cơ thể học Nha
được "AnhEm" nhận đem về vẽ cho tôi. "AnhEm" rất gò nên hình những cái
răng, từ răng hàm đến răng nanh trông rất là đẹp và rất khéo tay. Tôi
không dám nhìn thẳng vào mặt "AnhEm" vì sợ ánh mắt ấy làm tôi suy tư
nhiều. Ngày qua ngày,tôi thấy mình đã YÊU, nhớ những nét chữ ấy. Tôi cứ
mong "AnhEm" viết những dòng chữ khác để làm cho tôi đứng tim. Nhưng
những chuyện ấy chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết mà thôi! Tôi và "AnhEm"
nói chuyện với nhau nhiều hơn như hai người bạn. Nhưng chúng tôi làm ra
vẻ bất cần nhau. Những ngày "AnhEm" thay bằng bộ đồng phục Quân Nha làm
tôi băn khoăn hơn. Những ngày huấn nhục của Quân Nha, những đêm văn
nghệ Tết của Nha khoa,lúc nào tim tôi cũng như bị ngưng đập khi thấy
bóng dáng của anh chàng Quân Nha này. Có 1 điều cô bạn nhỏ không còn
thích tôi nữa vì cô ta cảm được tôi đã thu hồn "AnhEm". Lúc tan văn nghệ
tất niên, tôi cứ cầu trời cho "AnhEm" đến ngỏ ý chở tôi về nhà dùm. Chúng
tôi chưa được cái bạo dạn đó! Vả lại cô bạn giải thích rằng, "Tết này
Quân Nha vào cắm trại " Thế là giấc mơ của tôi tan rã.
Ngày
tháng trôi qua với những thay đổi thăng trầm của cuộc sống. Tôi và "AnhEm" đã tạo ra được những cơ hội để trò chuyện với nhau nhiều hơn. Lần đầu tiên
chúng tôi đã dám ngồi cạnh nhau cả một buổi trưa để nói chuyện với nhau
ở hành lang phòng mô-học. Đối với tôi đây là cả một thay đổi lớn. Tôi
đã công khai bắt-bồ với "AnhEm", tôi không cần để ý bạn bè xung quanh
hay cô bạn nhỏ đang giận tôi, hay con nhỏ bạn thân của cặp bài trùng,
các chị trên lớp. Các em tôi và chị lớn tôi hay chọc tôi sao về nhà hay
kể chuyện về "AnhEm" vậy? Tôi không cần phải đính chính hay cãi lại vì
tôi không còn là trẻ con để chối cãi những cảm nghĩ của con tim mình.
Vài ngày sau đó khi nói chuyện ở hành lang Đại Giảng Đường, lần đầu tiên
"AnhEm" rủ tôi đi uống cà phê. Tôi đồng ý nhưng "AnhEm" hỏi có đem tiền
theo không? Tôi rất nghèo lúc đó, nhưng biết mình đủ tiền trong túi để
hai đứa uống cà phê nên bạo dạn gật đầu. Tôi đã YÊU "AnhEm" tự bao giờ!
Lúc nào tôi và "AnhEm" cũng như hình với bóng, không rời nhau nữa bước.
Ba năm sau , chúng tôi quyết định lấy nhau để bắt đầu cho cuộc sống mới,
một cuộc hành trình xa, bỏ lại quê hương thân yêu, bạn bè, cha mẹ, anh
chị em....
Ghi chú ảnh:
Tác giả và một số bạn Dược trong sân trường, 1973
(Nguồn: Đặng thị Nữ)
Ghi chú ảnh:
Ngày vui cuả tác giả và "AnhEm"
trước ngày rời xa quê hương
(Nguồn: Đặng thị Nữ)
Ghi chú ảnh:
Tác giả và "AnhEm", những ngày vừa đặt chân đến Hoa-kỳ
(Nguồn: Đặng thị Nữ)
Trong cuộc hành trình đầy gian nan nơi
rừng sâu nước độc vượt biên giới đó, chúng tôi cùng song bước bên nhau.
Có lúc tôi trở bệnh nặng trong khi chạy dọc đường, băng rừng đến biên
giới Thái-Miên, đêm tối trong rừng vì kiệt sức tôi đã nói với anh ấy hãy
tiếp tục chạy một mình để tôi ở lại trong rừng thẳm mà không cần chôn
cất. Nhờ những người bạn đồng hành đã thương yêu và cổ võ tinh thần
chúng tôi . Tôi được tăng sức mạnh trong lòng và tiếp tục chạy bộ nhanh
hơn trong những giờ khẩn trương,nguy kịch nhất của đoạn đường còn lại.
Khi chúng tôi chạy đến gần sáng và mọi người nhìn được lá cờ Hồng Thập
Tự Quốc Tế bay trên nền trời, lòng chúng tôi thật phơi phới, nhưng biết
rằng mình đã thật sự xa hẳn quê hương gia đình bạn b̀è còn lại ở Việt
Nam....
Con đường trước mặt cũng còn nhiều gian nan,
nhưng chỉ là ngõ rẽ phụ của cuộc sống. Cơn thoát hiểm đã qua, con
đường tỵ nạn nơi xứ người cũng đầy chông gai, từ những trại đường bộ đến
nhiều trại tỵ nạn khác trong đời. Chúng tôi đến Virginia vào lúc trời
vừa sang xuân. Mùa xuân khi cây-cối đang đâm chồi nảy nụ, thay cho mùa đông giá rét phía sau. Mùa xuân, như để bắt đầu một cuộc sống mới của hai người tỵ nạn
trên đất khách.
Đặng thị Nữ
No comments:
Post a Comment