Sunday, March 6, 2022

H A I T R Á I S A - B Ô - C H Ê

 

Tự-truyện của Dương quốc Thắng

Vài dòng:

-Tốt nghiệp DS tại Saigon và làm việc tại Mỹ-tho, Tiền giang.

-Định cư và là Kỹ-thuật-viên đồ-họa về Kỹ-nghệ Dầu-khí taị TP Calgary, AB, Gia-nã-đại.

-Hiện đã nghỉ hưu được 5 năm nay. 

-Sở thích: Cháu, Du-lịch, Nhiếp-ảnh, Âm-nhạc, và...viết-lách

                              

*******

         Thuở ấy, sân trường như ngập nắng,

        Tóc em mềm, xanh mướt những ước mơ.


Sau giờ Thực vật học trên giảng đường 3, tôi xuống trước, định sẽ ghé thư viện ngồi ôn bài. Lúc xuống gần hết cầu thang, như có ai đi phía sau khều nhẹ vào vai. Giật mình, quay lại, em dúi vào tay tôi hai quả gì đó gói kín trong giấy pelure trắng tinh. Mùi trái chín cây thơm phức. Hai trái sa-bô-chê…Trên mỗi cái bọc pelure ấy có ghi dòng chữ nắn nót "Toe—>Ti"


    Một.

    Những tà áo dài ngày xưa em hay mặc,

    Trắng tinh nguyên, hay là tím học trò, 

    Hai vạt áo luôn được em tô sắc,

    Những cánh hoa nhỏ, tươi thắm sắc màu.

 

    Những cánh hoa mang sắc màu tươi trẻ, 

    và ngọt ngào, tô thắm những ước mơ,

    Của em, của người bạn vẫn luôn chờ,

    Cùng hòa nốt khúc nhạc vui muôn thuở.


    Hai.

Những giờ khắc nơi giảng đường, 

                              anh có lúc lơ đãng.

Mỗi lời giảng của thầy,

                             anh vẫn có thể quên.

Mỗi tiếng lách cách của những dụng cụ thủy tinh nơi phòng thực tập, 

                                anh không tài nào nhớ hết,

Sự im lặng đến ngột ngạt nơi phòng thi,

                                 có thể khiến anh mệt

Nhưng mỗi tối về, trước khi ngủ,

                                 anh luôn thì thầm: nhớ em.


    Ba.

    Mùi hương chín cây của hai trái sa-bô-chê cứ ngày càng quyện chặt vào tâm thức tôi. Mùi hương của yêu-thương-ban-sơ-tinh-khiết. Tôi cũng ngớ ngẩn, tự hỏi, không biết môi em có ngát hương như vậy không nhỉ?

    Thuở đó, tình yêu nó lạ lắm. Nó khiến con người ta trở thành ngờ-nghệch, ngớ-ngẩn. Nếu không muốn nói là ngố. Cho dù trên giảng đường, giáo sư vừa giảng, vừa đưa lên một số sản phẩm dành riêng cho phụ-nữ: “ngày nay, ra đường, trong ví, ngoài thỏi son, lọ nước hoa, phụ nữ luôn mang theo những vỉ thuốc này…Đó là sản phẩm rất ý nghĩa của nghành Hoá Dược…”

    Dù em cũng hiểu, tôi cũng hiểu, trên nguyên tắc của Hoá Dược học, Sinh lý học, cơ thể học…, nhưng những cảm xúc về tâm thức, cũng mới chỉ còn là những tưởng-tượng thôi. Ngay cả những đụng chạm vô-tình cũng còn chưa được vượt qua nữa là…


    Bốn.

    Những cuộc hẹn-hò, sau những buổi học trên giảng đường, những giờ thực tập trong phòng thí nghiệm, cũng chỉ là cùng nhau đạp xe về nhà. Nhà em cách nhà tôi cũng không xa lắm, nhưng cả hai cứ thích chọn con đường vòng xa-tít-tắp để đi về. Thỉnh thoảng nịnh nọt ông anh cho mượn cái xe gắn máy, để được một hôm đưa đón nhau đến trường. Và mỗi lần đưa đón như vậy, là cả một trời thấm đẫm những cảm xúc ngọt ngào, lâng lâng, pha cả những bâng khuâng lạ lẫm, rất khó tả…Từ chút thoang-thoảng của bồ-kết nơi mái tóc, đến cái ngan-ngát của vòng-tay. Tất cả tạo thành những nỗi nhớ không tài nào có thể tách hẳn ra khỏi tâm trí được…

    Rồi những bức thư trao-với theo mỗi ngày. Những bức thư không hề có tên người gởi/nhận. Chỉ có Ti—>Toe/Toe—>Ti. Đơn giản chỉ có thế thôi…

Để mỗi tối về, khi cả nhà đã ngủ say, một mình nơi bàn học, những dòng chữ gói ghém những dấu nhớ miên man, mới được nhẹ nhàng bóc-mở ra. Rồi những ngọt ngào yêu thương, nỗi nhớ đong đầy trên từng trang giấy…

    Để rồi, sẽ lại cắm cúi gởi đi thêm những nỗi nhớ khác…


    Năm.

    Những ký ức nơi hai bờ của nỗi nhớ, rồi cũng cũng hoà quyện vào với nhau. Tôi và em đã cùng nắm chặt tay nhau xây đắp tổ ấm. Những cọng rơm gom góp được từ những ngày đầu yêu nhau. Từ những khốn cùng nghiệt ngã của xã hội. Và từ những yêu thương đùm bọc của những người thân. Cái hạnh phúc bất tuyệt đó, mỗi ngày như được ươm tươi thêm những mầm quả ngọt mới. Ngọt và ngát thơm mãi như hai quả sa-bô-chê ngày xưa em nhỉ.

dqt-ptvk

 

 

 

 

 

 

  

No comments:

Post a Comment

V À I D Ò N G

     Thân gởi các bạn Dược, khóa 1972-1978,      Sau bao nhiêu trăn trở, đứa con tinh-thần của lớp Dược chúng ta đã có thể ...